Bán kiếp tiểu tiên - Chương 10

  • + Ngắn quá nắm được..

    Ở hội chợ xuân, một cậu bé bốn tuổi đang ngồi khóc vì bị lạc. Bác bảo vệ tiến tới an ủi cậu bé rồi nói: - Nếu cháu không muốn bị đi lạc thì...
  • + Nước chảy theo dòng

    *** Đời người kể cũng lạ, tự dưng lại phải tuân theo cái vòng sinh lão bệnh tử luân hồi, nghĩ mà buồn. Nhưng giả dụ một đời không biết bệ...
  • + Bán kiếp tiểu tiên - Chương 1

    Chương 1 : Chuyện ma quái ở Tống gia Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưathớt, chiếu lên thành những đ...
  • + Một ngày đẹp trời nghĩa là gì

    Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
  • + 6 Câu truyện cười hay nhất trong tuần

    Thân quen Máy vi tính hỏi virus: “Cậu từ đâu đến đây thế?”. - Thế cậu ở đâu ra? - Tớ đến từ USA. - Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ...
  • + Kiếp đàn bà chung chạ với đại gia

    Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đa...
  • + Tha thứ thế nào khi em nhiều lần phản bội

    Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặ...
  • + Lấy vợ làm nghề mạt hạng!

    Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. ...
  • + Không thể chối từ

    Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng ch...
  • + Người con gái có đôi môi phớt hồng

    Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi m...
Đăng lúc 19:18 bởi Unknown
Nhận được ánh mắt “long lanh như nước” của sư huynh, Linh Vân Tử sắc mặt lạnh nhạt rời khỏi ghế, cất bước đi về phía Tề Hoan.
 Xem thêm chuyên mục truyện hay :
“Chậc chậc, sao lại đần như vậy chứ, chỉ cần bước sang bên phải nửa bước là có thể tránh được rồi, ngươi xông về phía trước làm cái gì, ngại sơ hở trên người còn ít hay sao!” Tề Hoan căn bản đang quan sát hăng say, không có chú ý tới phía sau mình từ lúc nào đã nhiều hơn một người.
Linh Vân Tử yên lặng đứng phía sau Tề Hoan, sau khi nghe thấy câu nói của nàng, thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vậy mà lại không biếtvị sư thúc này đối với cuộc tỷ thí có kiến giải như vậy, chỉ nói một câu đã có thể chỉ ra điểm trọng yếu.

Kỳ thật cái này là do kiếp sống gần mười năm chơi game online của Tề Hoan, muốn nàng chân chính đi PK thì tuyệt đối không được, nhưng với tư cách là người chơi trò chơi, bất kể là kỹ thuật hay kỹ xảo PK nàng đều có thể đàm luận, thật không phụ lòng hơn mười năm nàng chơi game trên máy tính.
“Ngu ngu, đúng là ngu mà!  Phi kiếm chỉ đem làm vật trang trí sao,ngươi cũng đánh lén lại hắn là được a! Cũng đã đánh lén rồi còn giảtrang quân tử làm cái gì…” Trên đài khí thế cao ngất trời, dưới đài TềHoan cũng vừa hô vừa dậm chân. Chỉ có Linh Vân Tử vẫn bình tĩnh đứngnguyên tại chỗ như trước, phàm là có ánh của ai nhìn tới, toàn bộ bịLinh Vân Tử trừng mắt nhìn trở về.

Đệ tự bổn phái biết rõ Tề Hoan địa vị cao, không ai dám tiến lên tìm phiền toái. Những tên đồ đệ khác phái kia mặc dù bất mãn với Tề Hoan,nhưng ngại khí thế cường đại của Linh Vân Tử, nhất thời cũng không có người nào dám tiến lên.

Cuối cùng, tên đệ tử Thục Sơn kia ra sai một chiêu nên thua đệ tử nội môn của phái Thanh Vân. Thấy người chung quanh hoan hô náo nhiệt, Tề Hoan nhếch miệng. Cái này nếu ở trong trò chơi, tuyển thủ như vậy chính là cải trắng, một đao đi xuống là xong.

Trận thứ hai là đệ tử cung Tam Dương cùng đệ tử phái Thanh Vân tỷ thí. Lần này phái Thanh Vân cử Âu Dương Lâm ra sàn, mà cung Tam Dương bên kia cử ra một con “King Kông.”
“Nghe nói cung Tam Dương cũng là tu đạo….Ta thật nghĩ không ra nha,cái dạng đạo bào gì có thể thích hợp với vị này.” Kẻ xuất hiện chính làmột gã thanh niên nam tử ngăm đen, vẻ mặt chất phác. Chỉ là thân hìnhcủa hắn khá khổng lồ, Âu Dương Lâm cao cũng phải một mét sáu, vậy mà vịnày còn cao hơn nàng nửa thân người, chưa nói đến thực lực của hắn thếnào, đứng trong đám người thì thân thể này cũng là một loại hung khí a!

Tề Hoan không nhịn được tặc lưỡi, thiên hạ rộng lớn quả nhiên không thiếu cái lạ. Xung quanh hình như chỉ có mình nàng ngạc nhiên, tất cả mọi người đều không hề có vẻ gì là kinh ngạc, xem ra năng lực thừa nhận của mọi người cũng không tệ, trách không được những người trong môn phái thấy tóc nàng ngắn như thế mà cũng đều không có phản ứng gì. Nghĩ tới đây Tề Hoan lại sờ sờ đỉnh đầu mát mẻ của mình, tóc đã dài ra không ít,nhưng mà khoảng cách đến ‘phiêu dật’ còn kém xa lắm, tóc của nàng a ~~nhớ năm đó, chính mình chỉ dựa vào một mái tóc dài đã câu dẫn được bao nhiêu trai đẹp đó nha!

Tề Hoan vẫn còn đang than thở về mái tóc dài của mình, thì trên đàiÂu Dương Lâm đã cùng vị huynh đệ “king kong” kia động thủ, đừng nhìn hình thể hắn khổng lồ, động tác vẫn rất linh hoạt. Mặc dù như thế, hắn vẫn không phải là đối thủ của Âu Dương Lâm, dù sao thực lực của hắn sovới Âu Dương Lâm thấp hơn một bậc, nếu như ngươi không phải thiên tài hoặc yêu nghiệt, một bậc cũng là chướng ngại không thể vượt qua.

Ngay khi Âu Dương Lâm lộ vẻ mặt đắc ý chuẩn bị cho nam tử này một kiếm cuối cùng, thì dưới chân nàng đột nhiên bất ổn (ở đây ý nói ko vững vàng, lảo đảo), ở trước mặt mọi người ngã xấp xuống trên đài thí luyện.

Toàn bộ sân thí luyện vốn đang yên tĩnh, lập tức lộ ra những tiếng cười chói tai. Tu Tiên giả thế nhưng lại ngã sấp xuống trong trận tỉ thí, nói ra thôi cũng đủ làm người ta cười chết.
Nhìn Âu Dương Lâm che mặt chạy đi, một đạo ánh sáng màu đỏ nhàn nhạtbay vào trong tay áo Tề Hoan. Linh Vân Tử vẫn đứng bên cạnh Tề Hoan,cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn sư huynh của hắn ở phía xa, mười phần bấtđắc dĩ lắc đầu.

Những người khác cách khá xa, cho nên không phát hiện được, nhưng mà Linh Vân Tử cách Tề Hoan quá gần, hơn nữa ở thực lực của hắn, việc mờ ám của Tề Hoan căn bản không thể qua mắt hắn được.
Tề Hoan vốn là có ý định để cho Âu Dương Lâm múa thoát y cơ, nhưngngại có Linh Vân Tử đúng ở đây, nên nàng mới tạm thời thay đổi chủ ý. Tề Hoan cho tới bây giờ chưa từng là một người chịu uất ức, ngược lại nàng là một người tuyệt đối sát phạt quyết đoán, nếu ai thật sự đắc tộinàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Sau khi Tề Hoan tâm tình tốt rời kh
ỏi sân thí luyện, Linh Vân Tử gọi đệ tử canh giữ sân cùng các đệ tử khác ở bên ngoài đến, hỏi rõ mọi chuyện. Sau cùng có một gã đệ tử đem đoạn đối thoại của Tề Hoan cùng Âu Dương Lâm nói ra.
Biết được đầu đuôi sự việc, Linh Vân Tử cũng không thèm cân nhắc,trực tiếp hạ lệnh cấm đối với Âu Dương Lâm, đến Khô Thủ Phong diện bích ba năm, trục xuất nội môn.

Có thể một Tề Hoan không đáng để Linh Vân Tử làm như vậy, nhưng Âu Dương Lâm lại không suy nghĩ đến một tầng khác, Tề Hoan không chỉ đại diện cho một người, nàng là đồ đệ duy nhất của Hư Không Tử, cũng chính là đại diện cho tất cả mọi người cùng cấp bậc với nàng, đánh vào mặt nàng, chẳng khác nào đánh vào mặt đệ tử đời thứ hai của phái Thanh Vân.

Tu vi của Tề Hoan đúng là rất thấp, nhưng các vị sư huynh sư tỷ kia của nàng đều là cao thủ thành danh trong giới Tu Chân, cho dù không có ở trong núi Thanh Vân, cũng không biết Tề Hoan, nhưng nếu biết có người khi dễ tiểu sư muội của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đừng nói đến là một đệ tử cấp thấp của bổn môn.

“Sư thúc, đến giờ đi xem lễ đài rồi.” Đột nhiên tiếng của Linh Vân Tử vang lên ở ngoài cửa, Tề Hoan đang híp mắt nằm trên giường, xung quanh vẫn còn một chút ánh sáng màu xanh quấn quanh thân thể.

“Aizzz….” Tề Hoan cố ý thở dài thật dài, trong lòng nàng không nhịn được oán trách, mình lại chọc phải ai đây, trong núi Thanh Vân này có mấy ngàn người, Linh Vân Tử sao cứ nhắm vào nàng vậy !
“Sư thúc.”

“Được rồi, ta tới liền đây.” Tề Hoan không tình nguyện bước xuống giường, trong lòng tức giận, thoáng khinh bỉ sư phụ Hư Không Tử sắp độ kiếp kia của mình, người ta độ kiếp đều là ở ban ngày, lão hết lần này tới lần khác lại nửa đêm độ kiếp, sợ không thấy lôi kiếp sao.
Sau khi ra khỏi cửa, Linh Vân Tử dẫn Tề Hoan đến trên Truyền tốngtrận [1] ở trung tâm Đỉnh Vong Ưu. Trong núi Thanh Vân có bảy ngọn núilớn đều có Truyền tống trận, chỉ tiếc năng lực Tề Hoan quá thấp, căn bản không mở ra được, lần này coi như được hưởng thụ miễn phí công nghệ cao của giới Tu Chân.

[1] Truyền tống trận: đây gọi là một nơi có sắp đặt ngũ hành, dùng để dịch chuyển tức thời, chỉ cần mở ra chọn địa điểm sẽ lập tức đến nơi.

Một luồng ánh sáng thoáng hiện lên, Tề Hoan cùng Linh Vân Tử đã đến đỉnh Tẩy Thần.
Ngọn núi này chính là ngọn núi duy nhất trong dãy Thanh Vân không cóngười ở, nó được coi là thánh địa của phái Thanh Vân, bởi vì từ nơi nàyít nhất đã có mười vị tiên nhân xuất hiện. Đồng thời nó cũng trải qua vô số lễ tẩy huyết, quá trình thành tiên tuyệt đối không đơn giản nhưtrong tưởng tượng, trong phái Thanh Vân người độ kiếp thất bại nhiều gấp mười lần người có thể thành công.
Lúc này trên đài xem lễ đã đứng đầy người, Linh Vân Tử dẫn Tề Hoan đi đến vị trí gần Hư Không Tử nhất rồi ngừng lại. Bên trái nàng là hai lão đầu không biết tên cấp bậc Độ Kiếp kỳ, bên phải là vị Tiên Tử sư huynhHóa Thần kỳ, sau lưng còn có một loạt sư điệt Nguyên Anh kỳ.

“Ai, với tư cách là đệ tử duy nhất của sư phụ, ta cảm thấy áp lực thật lớn.” Tề Hoan than thở.
“Hoan Tử à, ta xem trọng con.” Trên khuôn mặt khô héo của Hư Dương Tử cố nặn ra một nụ cười, còn dùng sức vỗ vỗ bả vai Tề Hoan.

Tề Hoan mất thăng bằng thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất, may mắn có sư huynh Hoa Hiển Tử động tác nhanh, đỡ được nàng.
“Ta cũng rất xem trọng mình.” Tề Hoan có chút vô sỉ trả lời, khiến Hư Dương Tử mặt mo nghẹn lời.
Nguồn truyện : Đọc truyện online

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC