-
Tình huống không tính tới
Một luật sư đang biện hộ cho một người bị buộc tội ăn trộm. Luật sư nói với tòa: Xem thêm truyện hay : Đọc truyện cười ngắn truyện ngắn...
-
Tấm lòng của cha
Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và ...
-
Một ngày đẹp trời nghĩa là gì
Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
-
Truyện cười ngắn : Ly hôn
Các bạn đang truyen online hay nhat tại chuyên mục truyen cuoi vova Truyện cười ngắn : Ly hôn. Thấy bố mẹ cứ to tiếng nhắc đến từ ly hô...
-
Vết thương của bạch tuyết
Đ ọc truyện : "Vết thương của bạch tuyết " Sao cậu hay đọc truyện cổ tích thế, cậu thích hoàng tử - công chúa à? Chắc cậu biế...
-
Con số ý nghĩa
Các bạn có thể tham khảo thêm truyện hay và hấp dẫn: đọc truyện cười tình yêu - truyện cười mới nhất Trong tiết học cô giáo hỏi các học s...
-
Cuộc điện thoại ngày mưa
Audio - Nguyên khẽ lăn chiếc xe đến bên cửa sổ. Cơn mưa phùn từ chiều hôm trước đến sáng nay vẫn chưa dứt. Cô bé lặng yên, không ngước mắt...
-
Tình bạn thật sự
Damon và Pythias thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ. Cả hai tin tưởng tuyệt đối vào nhau và tự nguyện hy sinh mọi thứ cho nhau. Xem thêm tr...
-
Cần phải chờ
Một người đàn ông đến gặp bác sĩ tâm lý: - Thưa bác sĩ, vợ tôi cứ khẳng định bà ấy là một con gà mái! - Bà nhà bị lâu chưa? ...
-
Đã quá muộn màng, anh mất em
Mưa. Những cơn mưa mùa đông không dữ dội ầm ào nhưng mang tới cái lạnh cắt da, cắt thịt. Nó cứa vào lòng anh những vết dao sắc lẹm. 3 năm ...
Đăng lúc 01:16 bởi Unknown
“Tổ sư bá, ngài trở về rồi.” Tề Hoan vừa
theo Hư Không Tử đến chânnúi Thanh Vân đã thấy một mảnh người đông
nghìn nghịt. Rất hiển nhiên,bọn họ không phải hoan nghênh mình đâu, đối
với điểm này, Tề Hoan vẫn là biết thân biết phận.
Cầm
đầu chính là nam tử có bộ dạng thư sinh mặt trắng, mày kiếm mắtsáng mũi
thẳng, môi mỏng mím chặt, tuy thần sắc nghiêm túc, nhưng vẫn là một mỹ
nam tử, một thân đạo bào màu xanh ở trên người hắn có chút ít cảm giác
tiên phong đạo cốt. So với Hư Không Tử bên cạnh, lại càng giống thần
tiên hơn.
“Tiểu Phong Tử, hắc hắc,
sao ngươi lại đích thân tới?” Trông thấy nam tử kia Hư Không Tử hạ hồ lô
rượu khổng lồ xuống, thuận tay dắt Tề Hoanqua.
“Sư
tổ cùng sư thúc tổ tìm ngài khắp nơi đấy!” Linh Phong Tử có chútbất đắc
dĩ thở dài. Tổ sư bá này của hắn cái gì cũng tốt, cá tính ônhòa, làm
người hào phòng, chỉ là tính tình hơi trẻ con, không có chuyệngì là lão
lại thích chơi trò trốn tìm.
“À cái
kia được rồi, ta đi tìm sư tổ ngươi, hắc hắc, đây là đồ đệ của ta, giúp
ta chăm sóc một chút.” Hư Không Tử thuận tay đem Tề Hoan némcho Linh
Phong Tử, sau đó vô cùng không có trách nhiệm phi thân bay đi.
Tề
Hoan nháy nháy mắt, tay còn run rẩy chỉ vào cái thân ảnh càng ngày càng
nhỏ trên bầu trời kia, không thể tin được mình đã nhận một ngườinhư vậy
làm sư phụ.
Hư Không Tử bỏ lại một
câu “Đồ đệ…” không chỉ thiếu chút nữa tức chết Tề Hoan, mà càng làm cho
Linh Phong Tử chấn động rơi mất nửa cái hồn.
Hắn cứ như vậy có thêm một vị sư thúc sao?!
Đang
lúc Linh Phong Tử đánh giá Tề Hoan thì đồng thời Tề Hoan cũngquan sát
Linh Phong Tử, nhưng mà cái sự ‘quan sát’ của nàng cũng mặc kệcái khỉ gì
nữ tử phải rụt rè, chỉ kém không đem khuôn mặt nhỏ nhắn ápsát vào mặt
Linh Phong Tử thôi.
“Khụ khụ, sư, sư
thúc.” Linh Phong Tử bị ánh mắt nhiệt tình của TềHoan dọa cho lùi vội
hai bước, trì hoãn chốc lát mới cẩn trọng mở miệng. Ngữ khí có vẻ khá
bình tĩnh, song Tề Hoan cực kì khẳng định, nàng cảmthấy một cỗ oán khí
vô cùng mạnh mẽ.
Qua hai ba ngày đi
đường này, Tề Hoan hiểu rõ vị lão đạo Hư Không Tửkia địa vị bất phàm. Ít
nhất, lúc trước, khi gặp qua một vài người TuChân, bọn họ từ xa đã dừng
lại cúi đầu với lão, mà lão chỉ gật gật đầuqua loa với bọn họ mà thôi.
Chẳng
qua nàng không ngờ được, thân phận của lão đạo này lại là thượng bối
không hề thấp ở núi Thanh Vân, mới đi lên đã có người gọi nàng là sư
thúc, cái này cũng làm cho nàng có chút nghiện.
Hơn
nữa, vị sư điệt đáng yêu này rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng,không chỉ
khuôn mặt đẹp, mà ngay cả dáng người cũng là cấp bậc ngườimẫu! Mải
thưởng thức sư điệt tiểu mỹ nhân, Tề Hoan căn bản không có để ý tới lời
hắn nói.
“Sư thúc.” Ánh mắt đói khát của Tề Hoan dọa Linh Phong Tử lùi vài bước.
“À?
Ah, bảo ta chuyện gì?” Thuận tay lau miệng, xác định không cóchảy nước
miếng, Tề Hoan lúc này mới cười ngây ngô nhìn về phía LinhPhong Tử.
“Tổ sư bá lão nhân gia có lẽ không trở về ngay được, ta mang ngài đi nghỉ ngơi trước.”
“Đã
làm phiền ngươi.” Tề Hoan vui vẻ cười híp mắt vỗ vỗ vai LinhPhong Tử,
thuận tiện nhéo nhéo, ừm, rắn chắc đạt tiêu chuẩn, xem ra làthường xuyên
rèn luyện đây.
Bị Tề Hoan sờ, Linh
Phong Tử lập tức run lên một chút, ánh mắt nhìn về phía Tề Hoan càng thêm
phòng bị. Hắn biết mà, tổ sư bá là người kỳ quái như vậy, thu đồ đệ nhất
định không phải là người bình thường gì…Trong lòng hắn âm thầm cảnh cáo
chính mình, về sau cách cái vị sư thúc này càng xa càng tốt. (TNN: haha sắc nữ điển hình =))
“Các ngươi đi về trước đi.” Trước khi mang theo Tề Hoan rời đi, Linh Phong Tử nói với phần đông đệ tử bên cạnh.
“Vâng, chưởng môn.”
“. . . . . .” Chưởng môn cơ à, ánh mắt Tề Hoan nhìn Linh Phong Tử lập tức lại tăng thêm vài phần hèn mọn bỉ ổi.
Linh
Phong Tử tuyệt đối có trách nhiệm hơn cái lão Hư Không Tử kiarất nhiều,
hắn không có trực tiếp tìm phòng nhét Tề Hoan vào, mà là mang theo Tề
Hoan đi dạo mấy lần phái Thanh Vân, để cho tất cả mọi đều nhậnthức nàng,
kẻ vừa nhập môn đã trở thành sư thúc của chưởng môn.
Cuối
cùng, Linh Phong Tử mới đưa Tề Hoàn đến nơi ở của Hư Không Tử trên đỉnh
núi, rồi an bài nàng ở trong một ngôi nhà tranh xa hoa nhất trên đó. Đúng
vậy, chính là nhà tranh.
Nhìn thấy
khắp núi đồi đều là nhà tranh, Tề Hoan cảm thấy nhất địnhlà mình đang
nằm mơ, tại sao người khác trông lên đỉnh núi toàn là lầugác, cung điện,
mà đến lượt nàng lại chỉ trông thấy nhà tranh? (TNN: vấn đề nhân phẩm =)) 1 vấn đề nhức nhối của giới ngôn tình haha)
Thấy
biểu hiện kinh ngạc của Tề Hoan, Linh Phong Tử vô cùng nghiêmtúc giải
thích cho nàng, “Tổ sư bá là người duy nhất trong phái tu theolối khổ
tu.”
Khổ tu, chính là ăn đồ ăn ít
nhất, ở nơi rách nát nhất, không cần đan dược hỗ trợ, hết thảy chỉ bằng
thực lực bản thân mà tu luyện. Đây cũnglà lí do vì sao trong giới Tu
Chân nhiều cao thủ dưới Đại thừa như vậy,mà chỉ có Hư Không Tử mới được
xưng là đệ nhất dưới Đại thừa. Không thểkhông nói cảnh giới của Hư Không
Tử làm cho người ta bội phục, nhưng bội phục thì bội phục, Tề Hoan thật
không nghĩ đến muốn cùng hắn khổ tu.
“Cái
này, đây là ngược đãi! Đây là vô nhân đạo, ta muốn xin chủ nghĩa nhân
đạo trợ giúp!” Dạo qua nhà tranh một vòng, Tề Hoan lập tức liền không
nhịn được nổi bão rồi.
Có lầm hay không, nhà tranh còn chưa tính, toàn bộ phòng chỉ có một sợi dây thừng là có ý gì, coi nàng là Tiểu Long Nữ à.
Linh
Phong Tử cúi đầu kho khan hai tiếng, nhưng mà nhìn bả vai runrun của
hắn,Tề Hoan khẳng định là hắn đang hả hê lắm đây. Qua một lúclâu Linh
Phong Tử mới chậm rì rì giải thích, “Đây là Bàn Long Tác, ởphía trên tu
luyện đối với việc ngưng tụ linh khí có hiệu quả rất lớn.”
“Nói như vậy ngươi đã ngủ trên Bàn Long Tác rồi?” Tề Hoan nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
“Đúng
vậy.” Linh Phong Tử khẳng định nói. Sau đó trông thấy ánh mắtnghi vấn
của Tề Hoan, hắn lại mở miệng lần nữa, “Chỉ là…Ta ngủ chính làBàn Long
Tác bện thành cái đệm.”
“. . . . . . Ta muốn đổi với ngươi.”
“. . . . . .” Im lặng kháng nghị.
“Nếu
như ngươi không đổi cùng ta, ta sẽ lấy dây thừng đến gốc câythắt cổ.
Chờ ta biến thành quỷ rồi sẽ tìm sư phụ cáo trạng, nói ngươingược đãi
ta.” Tề Hoan hùng hồn đe dọa.
Linh
Phong Tử dùng ánh mắt ai oán lên án Tề Hoan vô sỉ, nhưng mà cái này cũng
không ảnh hưởng việc Tề Hoan vơ vét tài sản của hắn. Loại chuyện vô sỉ
này, làm một lần thành thói quen rồi.
Đáng
tiếc, đây chỉ là bắt đầu mà thôi, loại sinh vật nữ nhân này,tuyệt đối
là không thể đắc tội được. Đây là bài học đầu tiên Tề Hoan dạy cho Linh
Phong Tử.
Tề Hoan hao tốn hai giở lẻ
hai mươi ba phút đồng hồ để cho Linh Phong Tử hiểu rõ nàng chỉ là một cô
gái yếu ớt, ở trong phòng này rất nguyhiểm. Cho nên, nàng thành công
vào ở trong cung điện xa hoa kia của Linh Phong Tử.
Mà
Linh Phong Tử, trước khi làm cho Tề Hoan đồng ý vào nhà tranh ở,hắn chỉ
có thể ngủ trong nhà tranh kia, trên một sợi dây thừng…
Mãi
cho đến sau này, khi Tề Hoan vui vẻ rời đi, cuối cùng Linh Phong Tử cũng
ngộ ra, vì sao tổ sư bá lại đem đồ đệ mới thu được ném cho mình chăm
sóc, hóa ra người đã sớm lĩnh hội được điểm đáng sợ của đồ đệ nhà mình.
Hắn
quyết định, về sau trông thấy vị sư thúc này, nhất định, nhấtđịnh, nhất
định phải đi đường vòng, nếu bất đắc dĩ quá, thì thà độn thổcòn hơn.

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
