-
Tình huống không tính tới
Một luật sư đang biện hộ cho một người bị buộc tội ăn trộm. Luật sư nói với tòa: Xem thêm truyện hay : Đọc truyện cười ngắn truyện ngắn...
-
Tấm lòng của cha
Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và ...
-
Một ngày đẹp trời nghĩa là gì
Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
-
Truyện cười ngắn : Ly hôn
Các bạn đang truyen online hay nhat tại chuyên mục truyen cuoi vova Truyện cười ngắn : Ly hôn. Thấy bố mẹ cứ to tiếng nhắc đến từ ly hô...
-
Vết thương của bạch tuyết
Đ ọc truyện : "Vết thương của bạch tuyết " Sao cậu hay đọc truyện cổ tích thế, cậu thích hoàng tử - công chúa à? Chắc cậu biế...
-
Con số ý nghĩa
Các bạn có thể tham khảo thêm truyện hay và hấp dẫn: đọc truyện cười tình yêu - truyện cười mới nhất Trong tiết học cô giáo hỏi các học s...
-
Cuộc điện thoại ngày mưa
Audio - Nguyên khẽ lăn chiếc xe đến bên cửa sổ. Cơn mưa phùn từ chiều hôm trước đến sáng nay vẫn chưa dứt. Cô bé lặng yên, không ngước mắt...
-
Tình bạn thật sự
Damon và Pythias thân thiết với nhau từ khi còn nhỏ. Cả hai tin tưởng tuyệt đối vào nhau và tự nguyện hy sinh mọi thứ cho nhau. Xem thêm tr...
-
Cần phải chờ
Một người đàn ông đến gặp bác sĩ tâm lý: - Thưa bác sĩ, vợ tôi cứ khẳng định bà ấy là một con gà mái! - Bà nhà bị lâu chưa? ...
-
Đã quá muộn màng, anh mất em
Mưa. Những cơn mưa mùa đông không dữ dội ầm ào nhưng mang tới cái lạnh cắt da, cắt thịt. Nó cứa vào lòng anh những vết dao sắc lẹm. 3 năm ...
Đăng lúc 19:57 bởi Unknown
Đọc truyện : " Bán kiếp tiểu tiên - Chương 6 "
“Dưới chân cầu lớn, có một đàn vịt bơi qua…” Sáng sớm, có một giọng hát vô ưu (không lo lắng) như tiếng dã thú tru lên (PY: mình rất muốn dùng là gầm rú), hơn nữa càng về sau càng to hơn, truyền khắp toàn bộ sơn môn.
Một khúc nhạc qua đi, các đệ tử cấp thấp của môn phái nhao nhao rời giường, rửa mặt mũi sạch sẽ đi làm công việc buổi sáng.
Tất
cả mọi người trong núi Thanh Vân cũng bởi vì bài hát này mà bắt đầu một
ngày mới. Nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, bất kể làn ơi làm
việc xa hay không, mọi người đều tình nguyện phi kiếm đi một vòng lớn,
cũng không chịu đi qua đỉnh núi.
Tề
Hoan đến núi Thanh Vân đã được bốn tháng, mỗi lần hồi tưởng lại cuộc sống
trước khi xuyên không, Tề Hoan đều có chút giật mình, cảm giác như một
giấc mộng.
Không
thể không nói kỳ thật thời gian tu hành đều rất tiêu dao, mỗi ngày việc
nàng cần làm chỉ là rời giường trước khi bình minh, thay đổi linh khí
trong cơ thể, đem linh khí trời đất cả đêm thân thể hấp thụ được biến
thành của mình hoàn toàn.
Linh lực
trong cơ thể cũng được nâng cao, ban ngày Tề Hoan cũng có thể cảm giác
được linh khí chậm rãi chuyển động trong người, nhưng khiến nàng kinh
ngạc hơn chính là đan điền của mình dường như không giống với hình dung
của Hư Không Tử.
Hư Không Tử đã từng
nói qua, linh khí tiền kỳ Trúc Cơ là hiện lên ở dạng khí phân bố ở đan
điền và khắp cơ thể, cùng với xương cốt và còn có ở trong mạch chủ. Thế
nhưng sau khi nội thị (dùng thần thức xem cơ thể bên trong của mình, chỉ áp dụng với cao thủ)
Tề Hoan lại phát hiện, linh khí trong đan điền của mình mặc dù là
dạng khí, nhưng cũng không phải dạng khí đơn giản, mà loáng thoáng có
hình dáng của đồ án Thái Cực [1].
Quan
sát thêm mấy ngày, Tề Hoan còn phát hiện cái Thái Cực đồ này sẽtự động
hấp thụ linh khí trời đất, tuy tốc độ hơi chậm, nhưng thực sự có hiệu
quả, chỉ tiếc duy nhất một điều là linh khí Thái Cực đồ hấp thụ mảy mảy
đều không chia cho Tề Hoan.
Thậm chí ngay cả mỗi buổi tối, linh khí nàng hấp thụ lúc ngủ cũng bị Thái Cực đồ hút mất một nửa.
Nếu
như không bởi vì chuyện này, Tề Hoan thậm chí cảm thấy mình cóthể nhẹ
nhàng tu luyện tới trung kỳ Trúc Cơ. Có điều bây giờ, do muốnsớm nâng
cao tu vi, lão nhân gia là nàng không thể không ngủ sớm thêmvài tiếng
đồng hồ.
Phải biết rằng trước khi
xuyên qua, Tề Hoan vốn là một trạch nữ, buổi tối không bao giờ ngủ trước
mười hai giờ. Giờ thì hay rồi, vì tu luyện, mỗi ngày trời còn chưa tối
hẳn, nàng đã cùng chu công lão gia tử đánh vài ván cờ, ai~ cũng là vì tu
luyện.
Cho dù Tề Hoan đã cố gắng như
vậy, nhưng mà mỗi lần ban ngày lúc nàng đi bộ trong môn phái, vẫn có thể
cảm giác được vô số ánh mắt mang theo oán hận, giống như ra-da dùng tia
x-quang quét qua trên người nàng. Dùsao những người khác cũng không có
Dạ Linh thể, đại đa số bọn họ mỗi ngày đều phải tu luyện hai mươi canh
giờ còn không bằng Tề Hoan ngủ ba canh giờ, đoán chừng nếu như không ngại
thân phận quá áp người của Tề Hoan, nàng sớm đã bị ‘đánh hội đồng’ rồi.
Lúc
đầu, Tề Hoan còn chưa kịp thích ứng khi đối mặt với những ánh mắt hung
hãn cực độ như vậy, nhưng mà Hư Không Tử nói, người Tu Tiên khôngbị
người đố kỵ thì không phải người Tu Tiên thành công, từ đó về sau,lúc đi
lại trong núi Thanh Vân, Tề Hoan luôn ưỡn ngực, dậm chân. Nói như thế
nào ta cũng là nhân sĩ thành đạt, đi con đường của mình, cứ để bọnhắn
ghen ghét đến chết đi.
Ngày hôm đó Tề
Hoan tiếp tục hấp thụ linh khí, cảm giác Thái Cực đồtrong đan điền có
chút không ổn, khác với trước kia càng thêm rõ ràng,theo phân tích của
nàng, đây là điềm báo sắp đột phá.
Hư
Không Tử đã từng nói qua với Tề Hoan, ranh giới phân biệt giữangười Tu
Tiên và phàm nhân chính là tại trung kỳ Trúc cơ. Cái gọi làtiền kỳ Trúc
Cơ chính là tiên thiên cao thủ mà nhân gian vẫn gọi…nhữngcao thủ tiên
thiên này bất kể là thân thể cường độ (mạnh mẽ, cường tráng) hay là kinh mạch biến chuyển đều có thể coi là cao nhân, nhưng đối với người Tu Tiên mà nói bọn họ vẫn còn kém rất nhiều.
Chỉ
có đạt đến trung kỳ Trúc Cơ, mới có thể học được nền tảng căn bản nhất
là Ngũ Hành pháp thuật, cũng có thể sử dụng một ít pháp bảo cấpthấp.
Chẳng qua, nếu muốn bay hai vòng trên không trung, vậy thì nhấtđịnh phải
đạt tới sơ kỳ Ngưng Khí. Cho nên đối với việc tu luyện, TềHoan vẫn luôn
có động lực, đều nói nhân loại vì ước mơ bay được mà phấnđấu mất mấy
trăm năm, nàng chỉ là theo bước chân của người đi trướcthôi.
“Sư
thúc, tổ sư bá mời người đến Thanh điện một chuyến.” Tề Hoan vừara khỏi
phòng đã nhìn thấy một sư điệt khác của mình là Linh Vân Tử cung kính
đứng ở trước cửa. Mái tóc dài của hắn được búi cẩn thận tỉ mỉ, một thân
đạo bào rộng thùng thình khó che được dáng người cường tráng củahắn.
Nói ra Linh Vân Tử cũng là ngưu nhân (kẻ trâu bò),
chưa đến500 tuổi đã đạt Nguyên Anh kỳ, thực lực của hắn so với sư huynh
LinhPhong Tử còn cao hơn một chút, phải biết rằng hai người bọn họ thế
màkém nhau hơn hai trăm tuổi cơ đấy. Chỉ có điều hơi buồn bực một chút
là, mỗi lần Tề Hoan nói một đống lời, hắn chỉ đáp lại có một tiếng.
Có
điều đối với trình độ tuyển đồ đệ của vị sư huynh vô duyên kia, Tề Hoan
vẫn rất thưởng thức. Vô luận là Linh Phong Tử hay Linh Vân Tử đềuđẹp
trai như nhau, ngoại trừ tuổi hơi lớn, tổng thể mà nói thì vẫn rấtđẹp
mắt nha.
“Sư thúc?” Thấy Tề Hoan nhìn mình ngây ngốc một lúc, Linh Vân Tử nhịn không được lên tiếng.
“Ah, đi, lập tức đi ngay.” Tề Hoan hơi xấu hổ sờ sờ khóe miệng, may mắn mình không có chảy nước miếng.
Còn
chưa tới Thanh điện, Tề Hoan đã phát hiện trong sơn môn hôm naycó gì đó
không bình thường, cứ đi hai bước lại thấy được một tên đệ tửnội môn
ngày bình thường khó thấy, ngay cả những lão đầu tử vẫn ẩn thânhôm nay
cũng nhao nhao xuất động.
“Sư điệt à, chẳng lẽ có Thượng cổ Yêu thú đi nhầm chỗ hả?” Tề Hoan vô cùng tò mò.
“….Là tổ sư bá sắp độ thiên kiếp [2] rồi.” Linh Vân Tử nhếch môi, mười phần không tình nguyện mở miệng.
[2] Độ thiên kiếp: Kiếp nạn của trời, vượt qua sẽ được phi thăng thành tiên..
“Tổ sư bá ngươi nói, chẳng lẽ là sư phụ ta?” Tề Hoan kinh hãi, vì sao chuyện trọng yếu như vậy mà không ai nói cho nàng biết?
Linh
Vân Tử liếc Tề Hoan một cái, không lên tiếng. Ngay cả sư phụmình sắp độ
kiếp cũng không biết, may mắn hắn không có đồ đệ như vậy,bằng không đã
sớm bị hắn dùng một tay đập chết rồi.
“Nhưng mà…. sư phụ lão nhân gia ông ấy muốn độ thiên kiếp, sao không giới nghiêm toàn bộ sơn môn?”
“Hơn mười chưởng môn của các phái Thục Sơn, Côn Luân, Thái Hành sẽ đến đây chứng kiến.”
“Sư điệt, ta đau bụng, đi trước một bước.” Tề Hoan sắc mặt chợt biến, quay người bỏ chạy.
“Chịu
đựng.” Dường như đã sớm biết cử động của Tề Hoan, Linh Vân Tửngay cả
đầu cũng không quay lại, tay phải bấm pháp quyết, một đạo ánhsáng đỏ bay
ra trói Tề Hoan lại thành bánh chưng.
“Hành vi của ngươi là khi sư diệt tổ, sẽ bị trời phạt đó.” Tề Hoan nguyền rủa.
“Ta
còn cách độ thiên kiếp ít nhất hơn một nghìn năm nữa, không vội.” Linh
Vân Tử bước chân nhẹ nhàng kéo Tề Hoan đi lên phía trước.
Tề Hoan gào khóc thảm thiết, “Sư điệt, ngươi để ta đi đi, cái thân thể nhỏ bé này của ta không chịu được giày vò đâu!”
“Sư mệnh (mệnh lệnh của thầy) không
thể trái.” Linh Vân Tửdừng một chút, vừa nghĩ tới quá trình dự lễ kế
tiếp mà không nhịn đượcđen một nửa mặt, nếu như có thể, hắn cũng không
muốn đi.
Kỳ thật Tề Hoan kích động
như vậy không phải là không có nguyên nhân. Hai tháng trước nàng đi theo
Linh Phong Tử đến Thục Sơn xem một trưởnglão tấn cấp lên giai đoạn Độ
Kiếp. Vốn tưởng rằng nhiều lắm thì chỉ haicanh giờ, sự tình sẽ OK (nguyên văn luôn), không ngờ lúc tiến vào lễ đài, Tề Hoan đứng trọn vẹn bốn ngày, hơn nữa là bốn ngày không ăn không uống không ngủ.
Cuối
cùng vị nhân huynh kia cũng thành công, Tề Hoan bởi vì thiếunước mà
trực tiếp biến thành xác ướp, cuối cùng vẫn là được Linh PhongTử tìm
người đưa về. Cũng không biết tên nào ra cái quy định biến thái,trong
lúc xem lễ không cho phép bất luận kẻ nào rời khỏi lễ đài, không được nói
chuyện, không được ăn uống, cũng không được phép ngủ, khôngđược cái này
cũng không được cái kia… Tóm lại, coi mình như người chết là được.
Xem thêm truyện tại đây:

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
