-
Ngắn quá nắm được..
Ở hội chợ xuân, một cậu bé bốn tuổi đang ngồi khóc vì bị lạc. Bác bảo vệ tiến tới an ủi cậu bé rồi nói: - Nếu cháu không muốn bị đi lạc thì...
-
Nước chảy theo dòng
*** Đời người kể cũng lạ, tự dưng lại phải tuân theo cái vòng sinh lão bệnh tử luân hồi, nghĩ mà buồn. Nhưng giả dụ một đời không biết bệ...
-
Bán kiếp tiểu tiên - Chương 1
Chương 1 : Chuyện ma quái ở Tống gia Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưathớt, chiếu lên thành những đ...
-
Một ngày đẹp trời nghĩa là gì
Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
-
6 Câu truyện cười hay nhất trong tuần
Thân quen Máy vi tính hỏi virus: “Cậu từ đâu đến đây thế?”. - Thế cậu ở đâu ra? - Tớ đến từ USA. - Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ...
-
Kiếp đàn bà chung chạ với đại gia
Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đa...
-
Tha thứ thế nào khi em nhiều lần phản bội
Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặ...
-
Lấy vợ làm nghề mạt hạng!
Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. ...
-
Không thể chối từ
Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng ch...
-
Người con gái có đôi môi phớt hồng
Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi m...
Đăng lúc 20:57 bởi Unknown
Vào
ngồi trong Vong Phong chủ điện, Tề Hoan nhìn hai bên, phát hiện trong
đại điện đã có rất nhiều người. Có điều từ đẳng cấp khó coi của y phục
mà xem xét, hiển nhiên bọn họ không phải là đệ tử phái Thanh Vân.
Xem thêm truyện hay
Đối với “giáo phục” (đồng phục) dành
riêng cho phái Thanh Vân, Tề Hoan thật sự không có tý ý kiến gì rồi,
bất kể nam hay nữ, nhỏ hay lớn đều giống nhau, đạo bào ống dài màu xanh,
đai lưng màu trắng. Nếu nam nhân mặc lên người thì khá đẹp, như Linh
Vân Tử, y phục dù xấu hơn mặc lên cũng đều cảnh đẹp ý vui.
Nhưng
nếu là Tề Hoan mặc vào, hiệu quả xác thực kinh hãi, ban đêm đi ra ngoài
chạy một vòng, thì ngay lập tức dưới đất sẽ toàn người ngất.
Linh
Vân Tử mang Tề Hoan tiến vào đại điện, sau khi hướng mấy người Hư Không
Tử thi lễ một cái, cùng Tề Hoan đứng ở phía cuối. Tề Hoan cũng không
cảm thấy có gì không ổn, tuy địa vị nàng ở phái Thanh Vân rất cao, hơn
nữa hai vị sư điệt này đối với nàng cũng có chút nhường nhịn, nhưng với
người khác thì khó có thể nói được.
Dù
sao giới Tu Tiên vẫn chú ý đến kẻ mạnh, nếu như nàng chỉ là một đệ tử
Trúc Cơ cấp thấp nghênh ngang ngồi bên cạnh người Hư Không Tử, sợ là khó
tránh khỏi sẽ có ít người nói này nói kia trước mặt Linh Phong Tử.
Tề
Hoan đứng vững ở phía sau, con mắt bắt đầu ngó ngang ngó dọc khắp nơi,
thấy Linh Phong Tử cùng mấy vị trưởng môn phái khác nói chuyện nước
miếng tung bay (ý là nói rất nhiều), Tề Hoan trong lòng hung hăng
khinh bỉ hắn, sao hắn đối với mình tiếc chữ như vàng mà đối với người
khác miệng lưỡi trơn tru như thế, đây tuyệt đối là kỳ thị giới tính!
“Sư
huynh của ngươi bình thường đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?”
Đứng không bao lâu, Tề Hoan nhịn không được hỏi Linh Vân Tử bên cạnh một
chút.
“….” Linh Vân Tử ngẩng đầu
liếc mắt nhìn Linh Phong Tử ngoài cười nhưng bên trong không cười, lại
liếc mắt nhìn Tề Hoan, xong nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới
nàng. Con mắt nào của nàng nhìn thấy Linh Phong Tử kia đang nhiệt tình
vậy, cái kia rõ ràng là minh trào ám phúng (bên ngoài thì tươi cười hớn hở bên trong thì trào phúng chế giễu) đấy.
“Này này, cái lão đầu ăn mặc như khổng tước (con công) kia là từ đâu tới?”
“Thục
Sơn, trưởng lão chấp pháp Nguyên Tâm Tử, trung kỳ Nguyên Anh.” Linh Vân
Tử biết rõ nếu hắn không trả lời vấn đề của Tề Hoan, khó đảm bảo nàng
sẽ không lầm bầm lầu bầu, đến lúc đó chịu tội vẫn là mình, đành phải hữu
vấn tất đáp (có hỏi thì tất có trả lời). “Còn có, trên người hắn mặc chính là tiên y Thương Lan, tiên khí hạ phẩm.”
Pháp
bảo của giới Tu Chân chia làm ba cấp Bảo khí, Linh khí, Tiên khí, từng
cấp chia ra làm ba phẩm. Trong đó Tiên khí cực kỳ hiếm thấy, phần lớn
tiên khí đều được tìm ra trong một số tiên phủ còn lưu lại của các tiên
nhân, ngay cả phái Thanh Vân cũng chỉ có không quá ba cái tiên khí mà
thôi.
“Chậc, không hổ là nhà giàu ra
đường, ngay cả tiên khí cũng mặc trên người.” Tề Hoan ngữ khí có chút
chua chua. Nhìn xem sư phụ nàng là kẻ nghèo kiết xác, một món pháp bảo
cũng chưa đưa cho nàng, lão khổ tu một mình là được rồi, đừng ngay cả đồ
đệ cũng bắt phải chịu khổ chứ!
Trên
người Tề Hoan chỉ có vẻn vẹn hai kiện linh khí thượng phẩm, đều là đoạt
từ trên tay của sư huynh, sư đệ Hư Không Tử, bộ nàng dễ dàng xuyên qua
được một lần sao, đương nhiên phải giật đồ cùng lão rồi.
“Còn
có còn có, cái tên giống nữ nhân kia….” Tề Hoan còn chưa nói xong, đã
bị Linh Vân Tử một tay che miệng lại. Tuy mọi người ở đây tôn trọng Hư
Không Tử nên mới không mở ra thần thức, song người Tu Tiên tai cực thính
mắt cực tinh, nếu có lòng muốn nghe lời Tề Hoan, cũng không phải việc
khó gì.
Lúc vừa rồi Tề Hoan nói
Nguyên Tâm Tử, đối phương cũng đã nghe thấy rồi, có điều Nguyên Tâm Tử
xưa nay tính tình vô cùng tốt, cho nên chỉ cười cười, thế nhưng lần này
Tề Hoan lại đâm đúng chỗ đau của một người khác.
Thanh
Tiêu – chưởng môn Côn Luân bình sinh hận nhất chính là người khác nói
hắn giống nữ nhân. Nhớ năm đó khi Linh Phong Tử còn chưa phải là chưởng
môn phái Thanh Vân, cũng đã có lần hiểu lầm, coi Thanh Tiêu là nữ tử,
kêu hắn (chỉ Thanh Tiêu) một tiếng sư muội, đã bị Thanh Tiêu ghi
hận hơn bốn trăm năm nay, nếu như không phải thực lực Linh Phong Tử cao
hơn Thanh Tiêu một chút xíu, đoán chừng hắn đã sớm dốc sức liều mạng
cùng Linh Phong Tử rồi.
Lần nay đến
dự lễ hắn dẫn theo năm tên đệ tử tinh anh thế hệ này của núi Côn Luân,
chính là muốn khiến Linh Phong Tử gặp xui xẻo, lúc này Tề Hoan nói một
câu như vậy, không thể nghi ngờ chính là hành vi đổ thêm dầu vào lửa.
Vậy
mà, trên mặt Linh Vân Tử lại hiếm khi lộ ra một nụ cười tà ác, nếu như
Thanh Tiêu làm như không nghe thấy thì tốt, còn nếu hắn thật sự tìm Tề
Hoan gây phiền toái, vậy đoán chừng lần này phiền phức của hắn lớn thật
rồi.
Tổ sư bá Hư Không Tử của hắn cả
đời khổ tu, cho tới bây giờ mới nhận một đồ đệ, hiện nay thực lực của
người đặt ở giới Tu Chân cũng có thể xếp vào top năm, thật không dễ dàng
thu đồ đệ đương nhiên là coi như bảo bối rồi. Nhớ ngày đó Tề Hoan một
đao chém sạch Bạch Ngọc Lan vạn năm của người, Hư Không Tử cũng không có
tìm nàng gây phiền toái. Ngược lại đi tìm Linh Phong Tử gây phiền
toái….Dĩ nhiên là chỉnh đồ đệ người khác nên không thấy đau lòng rồi!
Đừng
nhìn Hư Không Tử nổi danh hiền lành, tính tình ôn hòa, lại luôn có vẻ
mặt tươi cười, nghe nói khi tuổi còn trẻ cũng làm không thiếu chuyện
thất đức, bằng không sao có thể nói là thầy nào trò đấy chứ. Nếu Thanh
Tiêu dám động vào Tề Hoan, đoán chừng lão đầu sẽ trực tiếp chạy đến Côn
Luân phóng hỏa. Theo tin tức nho nhỏ, vụ cháy năm trăm năm trước ở Côn
Luân chính là có quan hệ trực tiếp cùng ba vị lão gia tử trên đại điện
này đây.
Giọng của Tề Hoan tuy không
lớn, nhưng Linh Vân Tử vô cùng chắc chắn là Thanh Tiêu đã nghe thấy
được, bằng không sắc mặt của hắn cũng sẽ không đặc sắc y như cái đít nồi
như thế. Có điều ngại thể diện, nên hắn không trực tiếp nổi bão, bởi
hắn chỉ coi Tề Hoan là đệ tử cấp thấp của môn phái, muốn đối phó nàng
lúc nào cũng được.
Giờ Thanh Tiêu lửa
giận ngút trời nên căn bản cũng không cân nhắc cẩn thận, một đệ tử cấp
thấp của môn phái làm sao có thể vào ngồi bên trong Vong Phong điện, hơn
nữa còn được đích thân sư đệ chưởng môn Linh Vân Tử đưa vào.
Đợi
tất cả khách nhân đến dự lễ vào ngồi trong Vong Phong điện, nước miếng
của Linh Phong Tử cũng phun được tương đối, lúc này mới sai đệ tử trong
phái dẫn tất cả chưởng môn các phái đến phòng khách nghỉ ngơi, hai ngày
sau bắt đầu dự lễ.
Rất nhanh đại điện
liền vắng tanh, chỉ để lại ba lão đầu cùng Tề Hoan, Tề Hoan đi thẳng
đến bên cạnh Hư Không Tử, tiện tay kéo cái ghế băng ngồi xuống, ngữ khí
có chút oán trách, “Ta nói này sư phụ, ngài cũng quá không coi ta là
người một nhà rồi, độ kiếp cũng không nói cho ta một tiếng.”
Nghe
vậy Hư Không Tử cười có chút xấu hổ, “Mấy ngày hôm trước không cẩn thận
uống nhiều quá, tỉnh lại liền phát hiện đã sắp độ thiên kiếp rồi.”
“Đúng
vậy, thuận tiện còn lĩnh hội được một chút Thiên đạo[3]!” Sư huynh Hư
Linh Tử của Hư Không Tử trừng mắt hung tợn nhìn sư đệ của mình, người
khác cả đời có lẽ cũng chẳng có cơ hội lĩnh hội Thiên đạo, sư đệ lão
ngược lại, không làm gì cũng có thể lĩnh hội được, đây không phải là
muốn kích động người khác sao.
[3]
Thiên đạo : Chỉ những triết lý, luận điểm luận cứ của trời cao. Đây
cũng là chỉ quá trình tu tiên ai may mắn mới lĩnh hội được.
Đời này của lão (Hư Linh Tử)
không việc nào có thể vượt qua vị sư đệ này, nhưng mà… Hư Linh Tử quay
đầu lại ngắm Tề Hoan đang nhìn chằm chằm sư phụ mình trầm tư suy nghĩ,
cuối cùng cũng tìm được một chút cân bằng, ít nhất đồ đệ lão thu so với
đồ đệ của Hư Không Tử dễ đối phó hơn.
“Sư
phụ à, lần này ngài độ kiếp sẽ không cần mười ngày nửa tháng chứ?” Tề
Hoan sợ hãi hỏi, nàng không muốn trở thành người đầu tiên trong ‘giới Tu
Chân’ chết đói đâu, nói ra thật là mất mặt ah!
“Không
cần.” Hư Không Tử nghe lời đồ đệ nói xong đầu không khỏi rơi đầy hắc
tuyến, nếu thiên kiếp kéo dài mười ngày nửa tháng, đến lúc đó lão ngay
cả xương cốt cặn bã đều không còn rồi.
“Vậy
là tốt rồi vậy là tốt rồi, sư phụ à, ta thấy ngài độ xong thiên kiếp
chắc sẽ phải bế quan tu luyện đi, trước khi bế quan có phải ngài nên đưa
cho đồ đệ ngại vài món trang bị đẳng cấp hay không?”
“Trang bị?” Hư Không Tử khó hiểu.
“Tiểu Hoan Tử nhà đệ là muốn đệ đưa pháp bảo đấy!”
“À,
pháp bảo sao, nếu không con cầm trước cái tiên khí cấp thấp này đi.” Hư
Không Tử mở ra chiếc nhẫn trữ vật, từ bên trong lấy ra một cái tháp lưu
ly xinh xắn.
“Sư phụ, ngài là ngại
mạng đồ đệ ta đây quá lớn sao?” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, không
nói đến chuyện nàng có dùng được vật này hay không, nếu như bị người
khác biết trên người mình có một tiên khí thì vừa ra khỏi cửa lớn Thanh
Vân phái, chẳng phải sẽ có cả đám cao thủ thay nhau tới đuổi giết hay
sao?
Nàng đích thị tham tài, nhưng càng thêm tiếc mạng mình nha.
“Ách,
nếu không ngươi dùng trước cái Ti Không Lăng(*) này đi.” Thấy sư đệ
mình tìm cả buổi cũng không lấy ra được một kiện pháp bảo nào Tề Hoan có
thể dùng, Hư Linh Tử bèn lấy trong nhẫn trữ vật của mình ra một miếng
vải đưa cho Tề Hoan.
*Ti: xé; không: không trung, bầu trời; lăng: lụa, vải -> Ti không lăng là dải lụa phá tan bầu trời.
“….Sư
bá, cái này dùng làm khăn tay cũng hơi nhỏ đấy ạ.” Nhìn chằm chằm vào
miếng vải màu đỏ kia, Tề Hoan âm thầm khinh bỉ sư bá keo kiệt.
“Nhỏ
cái gì, tuy ta không biết thứ này có cấp bậc gì, những cũng là lấy ra
từ Tiên phủ đấy, chắc chắn sẽ không kém, nhanh cầm đi.” Hư Linh Tử bất
mãn hừ một tiếng.
“Sư bá giáo huấn
rất đúng, đều là đệ tử sai.” Nghe thấy là vật lấy ra từ Tiên phủ, bất
mãn của Tề Hoan lập tức biến mất, cười tủm tỉm cầm miếng vải kia chạy
lấy người.
Nguồn truyện : Đọc truyện online
Tìm kiếm : ...