Bán kiếp tiểu tiên - Chương 12

  • + Ngắn quá nắm được..

    Ở hội chợ xuân, một cậu bé bốn tuổi đang ngồi khóc vì bị lạc. Bác bảo vệ tiến tới an ủi cậu bé rồi nói: - Nếu cháu không muốn bị đi lạc thì...
  • + Nước chảy theo dòng

    *** Đời người kể cũng lạ, tự dưng lại phải tuân theo cái vòng sinh lão bệnh tử luân hồi, nghĩ mà buồn. Nhưng giả dụ một đời không biết bệ...
  • + Bán kiếp tiểu tiên - Chương 1

    Chương 1 : Chuyện ma quái ở Tống gia Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưathớt, chiếu lên thành những đ...
  • + Một ngày đẹp trời nghĩa là gì

    Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
  • + 6 Câu truyện cười hay nhất trong tuần

    Thân quen Máy vi tính hỏi virus: “Cậu từ đâu đến đây thế?”. - Thế cậu ở đâu ra? - Tớ đến từ USA. - Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ...
  • + Kiếp đàn bà chung chạ với đại gia

    Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đa...
  • + Tha thứ thế nào khi em nhiều lần phản bội

    Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặ...
  • + Lấy vợ làm nghề mạt hạng!

    Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. ...
  • + Không thể chối từ

    Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng ch...
  • + Người con gái có đôi môi phớt hồng

    Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi m...
Đăng lúc 20:04 bởi Unknown
“Tổ sư bá”. Tề Hoan trong lúc miên man nghe thấy giọng của Linh Vân Tử.
“Ồ, Vân Tử à, ngươi không phải đi tiễn chưởng môn Thục Sơn sao, nhưthế nào lại về trước rồi?” Hư Không Tử quay đầu nhìn Linh Vân Tử mộtthân chật vật, kinh ngạc hỏi.
“Đệ tử phát hiện trong rừng rậm cách núi Thanh Vân hơn trăm dặm córất nhiều đạo sĩ Tu Ma, chưởng môn các phái đến đây xem lễ đều bị vây ởtrong rừng.”
“Càn rỡ, Ma Đạo thật sự là khinh người quá đáng rồi! Chúng ta đi xemxem.” Hư Không Tử nghe xong lập tức nổi cáu, bình thường đều là lão chạy đến sơn môn người ta gây phiền toái, khi nào thì lại có người dám tìmsơn môn của lão gây phiền toái đây?
“Không có…nhân tính… quăng mình lại đây rồi bỏ chạy…” Tề Hoan nghethấy tiếng cửa bị đá văng, sau đó tiếng động ngừng lại, khóc không ranước mắt.
Nếu nàng thực sự lâm vào hôn mê đã tốt, mấu chốt là hiện tại nànggiống như người sống thực vật, hết lần này tới lần khác có thể nghe thấy tiếng người ta nói chuyện, nhưng lại không nhúc nhích được, đây khôngphải là muốn mạng của nàng sao?
Suy nghĩ lung tung cả buổi, Tề Hoan quyết định vẫn là nên nghiên cứu cái phiến vân kiếp(*) trong bụng cho tốt, nếu không đến một ngày nào đó trong bụng nàng vừatrời mưa vừa sét đánh, nàng cũng không muốn giày vò mạng nhỏ của mìnhnhư vậy.
(*) cũng là một dạng hình vẽ như Thái cực đồ, cái này là khi chị hấp thụ Lôi kiếp có được
Tề Hoan một bên nội thị (nhìn vào trong) đan điền, một bên cẩn thận từng li từng tý tác động đến cái Thái cực đồ kia, không nghĩ tớinó vẫn giống như trước, đều không thèm đếm xỉa đến nàng.
Ngược lại, cái phiến lôi kiếp kia, bắt đầu không an phận… bắt đầuchuyển động, linh khí toàn thân Tề Hoan dũng mãnh tiến vào trong đanđiền, phiến lôi kiếp đột nhiên nổ rộng ra, từng đạo ánh sáng màu tímcùng những tia chớp nhỏ màu trắng trong chốc lát toàn bộ tràn vào bêntrong kinh kỳ bát mạch của Tề Hoan.
“Xong đời, cái này toàn thân đều là ** rồi!” Tề Hoan đột nhiên cảmthấy mình là nhân vật nguy hiểm. Kinh mạch toàn thân của nàng bị lôikiếp dũng mãnh xông vào mà chẳng bị ảnh hưởng tí nào, chỉ có điều nhữngtia nhỏ như sợi tóc kia giống tấm lưới điện màu tím che lại tất cả cáchuyệt mạch của nàng.
Thế nào mà người ta Tu Tiên đều an an ổn ổn, đến phiên mình sao lạinhiều phiền toái như vậy, Tề Hoan kêu than. Mặc dù không biết là nguyênnhân gì, khiến tu vi của nàng trực tiếp từ tiền kỳ Trúc Cơ nhảy đến hậukỳ Trúc Cơ, song cũng không làm cho nàng có tí cảm giác vui sướng nào.
Nàng không muốn làm người ăn cua (chơi chữ ý nói làm liều mà lại được lợi), hấp thu thiên lôi để tăng tu vi, loại chuyện này nàng tuyệt đối khônglàm lần thứ hai, về sau nếu thấy khí trời có tia sét dù nói gì nàng cũng không đi ra ngoài.
Những lôi kiếp kia sau khi phân tán đến toàn thân Tề Hoan xong, dường như hoàn toàn tĩnh lặng, mà Tề Hoan cũng bởi vì tiêu hao linh khí quánhiều dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng động nổ vang đinh tai nhức óc,Tề Hoan vội vàng bật mạnh ngồi dậy trên giường, không đợi nàng kịp caohứng vì mình tỉnh lại, thì đột nhiên cảm giác toàn bộ phòng bắt đầu… lay động.
“Động đất sao?” Tề Hoan kinh ngạc. Tuy còn chưa cảm nhận được mùi vị mình đã trở lại (chị tỉnh lại ý), song nàng phản ứng cũng nhanh, tiện tay xốc chăn mỏng lên muốn xông raphòng ngoài. Trong quá trình chạy trốn nàng còn không quên cầm theothanh phi kiếm dùng để “cố định” ở trên tường chạy đi, nói như thế nàođó cũng là tài sản của nàng.
Đợi đến lúc Tề Hoan chạy ra ngoài, nàng lại bắt đầu hối hận, bênngoài còn không có an toàn bằng ở trong phòng đâu, cứ nhìn phế tích củakhắp đỉnh núi là biết, cho dù đỉnh Vong Ưu đều là nhà tranh không chắcchắn lắm, nhưng cũng là nhà tranh trải qua mưa gió trên trăm năm rồi,địa chấn đơn giản bình thường sao có thể làm cho sập được?
“Hoan Tử, chạy mau.”
“Hả?” Đột nhiên có một tiếng rống to từ xa xa truyền đến, Tề Hoan còn chưa kịp phản ứng đã thấy “vèo” một cái, cảm giác mình bay lên trời.
“Má ơi !!” Cúi đầu nhìn thấy mặt đất cách lòng bàn chân mình càngngày càng xa, Tề Hoan ngay cả người bên cạnh là ai cũng không thấy rõ,trực tiếp nhảy lên trên người người nọ.
“Xuống.” Giọng nam trầm thấp cực kỳ quyến rũ vang bên cạnh tai Tề Hoan.
“Không chịu không chịu, chết cũng không chịu.” Tề Hoan nhìn xuống chân mình, lắc đầu.
“Nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.” Trong giọng nói của nam nhân mang theo một tia lạnh như băng, còn có cả tức giận.
“Ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi. . . . . .”
Tề Hoan vẻ mặt ai oán ngẩng đầu lên nhìn nam nhân bị tay chân mìnhcuốn chặt lấy, sau đó hít vào một hơi, người này là ai? Nàng như thế nào chưa từng thấy qua?
Hơn nữa trên mặt hắn còn mang một chiếc mặt nạ màu đỏ như máu, nhìnrất dọa người, mặt nạ chỉ lộ duy nhất đôi mắt, má ơi, đó là mắt ngườisao, tại sao lại có màu đỏ thế?
Mặc dù Tề Hoan thiếu chút nữa bị một cái liếc mắt này dọa cho choángváng, nàng vẫn gắt gao ôm lấy nam nhân kia, nói cái gì cũng không buôngtay. Nàng tuyệt đối sẽ không nói với bất kì ai rằng, mình thực ra là mắc chứng sợ độ cao.
“Người phái Thanh Vân đều có lá gan nhỏ như vậy?” Dường như đối vớiviệc Tề Hoan sợ độ cao, giọng nam tử có chút cao lên, đoán chừng là nghi vấn hỏi.
“Ai nói vậy?” Tề Hoan bất mãn căm tức nhìn nam tử, đây chính là danhdự của mình, tuyệt đối không thể thừa nhận mình nhát gan được.
“Tu vi còn rất thấp.” Tâm tình nam nhân có vẻ đột nhiên tốt lên, cố ý khiêu khích Tề Hoan.
“Con mắt nào của ngươi thấy tu vi ta thấp.” Mặc dù mình mới tu tiênkhông đến năm tháng, thế nhưng đã đến hậu kỳ Trúc Cơ, coi như ăn giancũng chưa nhanh bằng mình, vậy mà nam nhân này còn dám nói nàng tu vithấp.
“Hai mắt.”
“Mắt ngươi bị cận thị à…” Dù sao Tề Hoan cũng không nhìn ra được tuvi của nam nhân này, bất quá có thể khẳng định tu vi của hắn so với mình còn cao hơn rất nhiều.
“Này, ngươi thả ta xuống dưới được không?” Bay cả buổi, Tề Hoan cảmgiác mình đã đi xa khỏi núi Thanh Vân, trong lòng có chút bất an, nàngsợ là mình không tìm được đường về a!
“Không được.” Nam nhân kiên định lắc đầu.
“Đại hiệp, ta chỉ là một đệ tử cấp thấp trên núi Thanh Vân thôi, cũng không có lỗi gì với ngài, ngay cả con kiến cũng không dám bóp chết,ngài bắt ta làm gì?” Tuy Tề Hoan không biết Tu Ma giả là cái dạng gì,nhưng không ăn qua thịt heo cũng đã gặp heo chạy nha. Nam nhân này mặcdù trên người không có ma khí đen sì sì gì đó, nhưng chỉ cần nhìn cáimặt nạ đỏ như máu đã biết rõ hắn không phải người tốt rồi. Hơn nữa lúchôn mê nàng nghe thấy lời kia của Linh Vân Tử, suy đoán một chút sẽbiết, vị này nhất định là Tu Ma giả.
Mặc dù chính tà lưỡng lập (hai phe phân rõ), nhưng đó cũngphải ở khi Tề Hoan có năng lực thì mới áp dụng được, còn bây giờ nàng tỏ ra yếu đối một chút chắc không thành vấn đề, tin rằng sư phụ lão nhângia sẽ không chú ý đâu.
“Nha!” Nam tử cười khẽ một tiếng, “Đệ tử cấp thấp của núi Thanh Vânlại được ở trong đỉnh Vong Ưu, chính phái của ngươi lúc nào đã sửa tậptục rồi?”
Con bà nó, không có việc gì ngươi nghiên cứu tập tục của giới Tu Chân chúng ta làm gì! Tề Hoan vụng trộm trừng mắt liếc nam nhân, dưới đáylòng nghiến răng nghiến lợi. Trong giới Tu Chân, có thể ở tại ngọn núicao nhất, bình thường đều là chưởng môn các phái cùng các nhân vật cấptrưởng lão, có hơn thì là mấy đệ tử thân truyền (đệ tử chân truyền), tỷ như nàng vậy. Chẳng qua thông thường chỗ ở của sư phụ khá xa hoa,chỗ đồ đệ thì đơn sơ, mà chỗ ở của nàng cũng Hư Không Tử lại vừa vặnngược lại.
Thì ra cũng là bởi vì cái tòa lâu đài cổ kia của Tề Hoan quá khoatrương, cho nên thời điểm nàng chạy ra ngoài mới có thể bị người pháthiện.
Nguồn truyện : truyện online hay

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC