Bán kiếp tiểu tiên - Chương 13

  • + Ngắn quá nắm được..

    Ở hội chợ xuân, một cậu bé bốn tuổi đang ngồi khóc vì bị lạc. Bác bảo vệ tiến tới an ủi cậu bé rồi nói: - Nếu cháu không muốn bị đi lạc thì...
  • + Nước chảy theo dòng

    *** Đời người kể cũng lạ, tự dưng lại phải tuân theo cái vòng sinh lão bệnh tử luân hồi, nghĩ mà buồn. Nhưng giả dụ một đời không biết bệ...
  • + Bán kiếp tiểu tiên - Chương 1

    Chương 1 : Chuyện ma quái ở Tống gia Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưathớt, chiếu lên thành những đ...
  • + Một ngày đẹp trời nghĩa là gì

    Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
  • + 6 Câu truyện cười hay nhất trong tuần

    Thân quen Máy vi tính hỏi virus: “Cậu từ đâu đến đây thế?”. - Thế cậu ở đâu ra? - Tớ đến từ USA. - Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ...
  • + Kiếp đàn bà chung chạ với đại gia

    Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đa...
  • + Tha thứ thế nào khi em nhiều lần phản bội

    Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặ...
  • + Lấy vợ làm nghề mạt hạng!

    Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. ...
  • + Không thể chối từ

    Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng ch...
  • + Người con gái có đôi môi phớt hồng

    Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi m...
Đăng lúc 19:42 bởi Unknown
“Thật ra… ta bị lão đầu kia cưỡng ép lên núi đấy, lão nói ta có căncốt hiếm, tốt, phải bái lão làm thầy. Lão còn nói nếu như ta không đicùng lão, lão sẽ giết cha mẹ ta…hu…hu….” Tề Hoan ôm nam nhân gào khóc,trên trời thật đáng sợ, nàng muốn xuống đất a~~~~ (TNN: có loại đồ đệ này cũng thực xui 8 kiếp *mô phật*)
Ai, sư phụ à, đồ đệ thực sự xin lỗi ngài, hãy coi như ngài vì mạng nhỏ của đồ đệ mà suy nghĩ, nhẫn nhịn nha!
“Thật đúng là đáng thương, không sao, dù sao thì lão nhân kia cũngsắp chết rồi.” Nhìn Tề Hoan vùi đầu vào ngực mình khóc, trong mắt namnhân hiện lên một tia bỡn cợt.
“Làm sao có thể, lão nhân gia sư phụ ta ông ấy anh minh thần võ, thần công vô địch, tuyệt đối sẽ không…” Mới nói đến một nửa, Tề Hoan vộivàng câm miệng lại, xong đời, đã nói ra hết rồi. Trước mắt người âm hiểm này, trình độ hèn hạ của Tề Hoan lại tăng thêm một bậc, “Khụ khụ, ta là muốn nói, bình thường tai họa đều sống ngàn năm, lão nhân kia không dễdàng chết như vậy đâu ~~ hắc hắc hắc hắc.”
Nam nhân cũng không chọc ngoáy Tề Hoan nữa, phối hợp dẫn nàng bay về phía trước.
“Ta nói này, coi như ngươi muốn bắt ta cũng phải cho ta biết mộttiếng rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào chứ, không minh bạch như vậy,nếu ta chết đi, xuống địa ngục sẽ thành quỷ chết oan, địa vị rất thấp đó ~” Thấy nam nhân này không chuẩn bị đem nàng chặt làm tám khúc gì đó,miệng Tề Hoan lại không quản được, nàng phải tìm một chút việc để làm,đem cảm xúc khẩn trương của mình rời đi chỗ khác.
“Ta muốn mượn một kiện bảo bối sư phụ của ngươi, cho nên đặc biệt đến mời Hoa Hoan Tử tiểu thư đến nơi ở nhỏ của ta vài ngày.” Nam nhân bíhiểm liếc nhìn Tề Hoan một cái, không nhanh không chậm trả lời.
“Không được gọi ta là Hoa Hoan Tử, ta tên là Tề Hoan, Tề Hoan !!” Vừa nghe thấy cái đạo hiệu kinh khủng kia, Tề Hoan không nhịn được muốn nổi đóa, trở về nàng nhất định phải xin đổi tên, quả thật xấu hổ chết người mà.
“Thì ra các ngươi sớm đã dự mưu (có mưu kế sẵn)…. người trongMa Đạo quả nhiên là âm hiểm….” Còn hại nàng lãng phí tình cảm mất nướcmắt cả buổi, hóa ra người ta đã sớm biết rõ thân phận của nàng rồi.
“Quá khen.” Nam nhân không nóng không lạnh trả lời, khiến Tề Hoan lại một hồi nghiến răng nghiến lợi.
“Này, mấy người Ma Đạo các ngươi rất nghèo à, sao không tìm kháchđiếm để ở, lại ở trong miếu đổ nát.” Nam nhân dẫn theo Tề Hoan bay cảbuổi cuối cùng dừng lại ở một cái miếu nhỏ vô cùng tan hoang.
“Khách điếm sao có thể hơn được đại bản doanh của Ma Đạo chúng ta.”Nam nhân quay người lại, mặt nạ dữ tợn, nhưng trực giác Tề Hoan cảm nhận được khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ này càng dữ tợn hơn.
“Ta nói đùa đấy…ha ha ha ha… Cái đại bản doanh kia ta thấy cũng không cần đi đâu.”  Đi rồi còn mạng trở về sao, Tề Hoan lại bắt đầu suy đoánlung tung, sợ rằng nếu đi vào trong đó ngay cả chết cũng không được toàn thây. Cá nhân Tề Hoan cho rằng, tất cả Ma Tu đều là bộ tộc ăn thịtngười, cho dù không phải, thì cũng là bộ tộc hút máu…
“Nếu như động tác của sư phụ ngươi nhanh một chút….” Nam nhân quaylưng lại đi vào trong miếu đổ nát, kỳ thật Tề Hoan rất muốn thừa dịp lúc hắn không nhìn thấy mà chạy trốn, nhưng không biết làm sao nam nhân kia như có con mắt đằng sau gáy, quay đầu lại híp mắt nhìn Tề Hoan, “Trongtrăm dặm quanh chỗ này đều là người của Ma Đạo, nếu như ngươi tự nhận là kẻ có thực lực…, có thể nếm thử, nếm thử nha.”
” . . . . . .”
“Lão đại, đã bắt tất cả mọi người đem tới rồi.” Tề Hoan vừa mới theonam nhân kia đi vào miếu nhỏ, thì một người mặc bộ đồ màu đen bó sát,những lỗ thủng trên kia dự là để thông khí. Lưu hành kiểu tóc tổ chim,nghi ngờ đại khái đã hơn một tháng không có gội qua. Con mắt màu tím bờmôi đỏ như máu, giống như ăn thịt người chính là xu hướng mà nam sĩ ‘phá cách’(*) này hướng tới.
(*) nguyên văn là ‘phi chủ lưu’: nghĩa là không có xu hướng, không thời thượng, không chính thống. Hiểu rộng ra nghĩa là sự phá cách trong thời trang.
Thì ra thế kỷ hai mươi mốt đã lạc hậu đến mức này sao, tất cả nhữngnhân sĩ ‘phá cách’ trên mạng cộng dồn lại, cũng không ‘phá’ triệt đểđược như vị này a! Tề Hoan nâng trán thở dài, mình đây rốt cuộc lại trởthành người lạc mốt nhất!
“Uhm, Danh Độ Thiên đâu?”
“Vẫn còn cùng Hư Không Tử dây dưa, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ trở về thôi.”
Nghe thấy hai người kia nói chuyện hình như có nhắc đến sư phụ mình,Tề Hoan nhịn không được xen vào một câu, “Ngàn vạn đừng có lòng tin nhưvậy, coi chừng lão nhân gia sư phụ ta không cẩn thận thắng cái gì gìThiên đấy, đến lúc đó ngươi cũng đừng khóc nha.”
Lời Tề Hoan nói khiến ánh mắt hai nam nhân đều chuyển dời đến trênngười nàng, chỉ có điều nam nhân đeo mặt nạ kia không nhìn ra biểu lộgì, còn nam nhân ‘phá cách’ lại có chút hứng thú đánh giá Tề Hoan, chỉkém đi vòng quanh nàng mấy vòng thôi.
“Lão đại, cô nương này là….”
“Đồ đệ của Hư Không Tử.”
“Như vậy à…” Nam nhân ‘phá cách’ sờ cằm, đột nhiên đưa mặt đến trướcmặt Tề Hoan, “Tiểu thư xinh đẹp, có hứng thú tu ma hay không ah~”
“Cám ơn, nếu như ta muốn đổi nghề, nhất định sẽ tìm ngươi đầu tiên.”Tề Hoan thành khẩn nghiêm túc nói lời cảm tạ với vị nam tử ‘phá cách’kia.
“Đem nàng vào đi.” Nam nhân mặt nạ đột nhiên mở miệng, sau đó đi đến một bên khoanh chân ngồi xuống.
Nam nhân ‘phá cách’ không biết lầm bầm cái gì, có chút thất vọng dẫnTề Hoàn đi qua góc có treo một miếng vải rách màu vàng. Sau khi đi quaTề Hoan mới phát hiện, chỗ đó thậm chí có không ít người, hơn nữa còn có mấy gương mặt quen quen.
Chưởng môn phái Côn Luân Thanh Tiêu, còn có trưởng lão khổng tướcphái Thục Sơn ở trong đó. Mấy người còn lại tuy Tề Hoan không biết,nhưng cảm giác nhìn cũng rất quen mắt. Xem ra là bọn họ sau khi ra khỏinúi Thanh Vân đã bị tóm lại cả ổ.
Trông thấy Tề Hoan bị dẫn tới, Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn nàng, sau đó khinh thường đem mắt chuyển qua nơi khác. Những người khác đều không có phản ứng gì, Tề Hoan cũng tỏ vẻ hiểu được, dù sao hiện tại tất cả mọingười đều là tù nhân nha, nào còn tâm tư gì đi chào hỏi chứ.
Nhưng góc này cũng rất nhỏ, Tề Hoan quét ánh mắt nhìn vài cái, ngoạitrừ chỗ bên cạnh Thanh Tiêu còn một khe hở, nàng cũng không thể tìm được một chỗ nào khác có thể ngồi.
Tề Hoan cân nhắc một chút, sau đó bước đến bên người Thanh Tiêu, đang chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng. “Đệ tử cấp thấp phái Thanh Vân làm sao lại không có chừng mực như vậy.”
Giọng Thanh Tiêu không lớn, song đám người bên trong này đều ngheđược rõ ràng. Trưởng lão Thục Sơn nhíu nhíu mày, cũng không có ra ngăncản. Dù sao Thanh Tiêu là chưởng môn Côn Luân, còn Tề Hoan cùng lắm chỉlà đồ đệ của chưởng môn phái Thanh Vân mà thôi. Vì một đệ tử cấp thấpphái Thanh Vân mà đắc tội Thanh Tiêu cũng không được lợi gì.
Cho tới nay những người này đều cho rằng Tề Hoan là đồ đệ của LinhPhong Tử, căn bản không nghĩ tới thật ra nàng là sư thúc của Linh PhongTử.
“Xưa nay đệ tử phái Thanh Vân đều không biết lớn nhỏ như vậy đấy, sưphụ ngài người lớn cần gì chấp nhặt cùng bọn họ.” Không đợi Tề Hoan mởmiệng, một nữ đệ tử sau lưng Thanh Tiêu đã xen vào, nói xong còn hunghăng trừng mắt nhìn Tề Hoan.
“Phái Côn Luân các ngươi đích thực có tố chất, tùy tiện lôi một conchó ra cũng có thể cắn người.” Tề Hoan cũng không để yên, đứng bên người Thanh Tiêu khoanh tay trước ngực cười lạnh.
Có thể chửi bới nàng, nhưng mà chửi bới phái Thanh Vân thì khôngđược. Tuy nàng mới chỉ ở phái Thanh Vân chưa đến năm tháng, nhưng nàngthật sự đã coi đó trở thành nhà của mình. Trước khi xuyên qua, cha mẹnàng đã sớm ly hôn, bọn họ chỉ biết cho nàng tiền, ngay cả một chút tình cảm cũng không chịu bố thí cho nàng. Thế nhưng đến nơi này, Hư Không Tử coi nàng như con gái ruột, hai vị sư thúc sư bá kia cũng đối với nàngvô cùng tốt, ngay cả Linh Vân Tử, Linh Phong Tử cũng chiếu cố nàng khắpnơi, chưa từng để nàng phải chịu ủy khuất.
Nàng đúng là có chút điên điên khùng khùng, nhưng tuyệt đối khôngphải dạng không tim không phổi, ai đối tốt với nàng Tề Hoan đều sẽ không quên.
“Ngươi, ngươi láo xược!” Lần này Thanh Tiêu trực tiếp rống lên.
“Ta chính là láo xược đó, đồ ẻo lả, có bản lĩnh ngươi cắn chết tađi.”  Tề Hoan giương cằm lên khiêu khích. Lúc mới tiến vào Tề Hoan liềnphát hiện ra, trên người tất cả mọi người ở đây đều bị chụp Phong HồnTác. Phong Hồn Tác là một loại pháp bảo trói buộc người rất ghê tởm doMa Đạo luyện chế, phàm là người chưa tới Độ Kiếp kỳ, chỉ cần dính phảiắt không thể động, không chỉ thân thể bị phong ấn mà ngay cả nguyên thần (*) cũng bị phong ấn nốt.
(*) các bạn xem phim đều biết cái này chính là kết quả tu luyệncủa bản thân kết lại thành một dạng vật thể tập trung toàn bộ năng lượng trong đó
Nhưng mà vật này có lợi cũng có hại, nó chỉ có thể sử dụng tại thờiđiểm người kia không thể phản kháng, nếu không sẽ không có hiệu quả. Hơn nữa nghe nói quá trình luyện chế vô cùng phiền toái, nhà nghèo tiểu gia bình thường tuyệt đối không luyện được.
Tên nam nhân mặt nạ kia vì tu vi Tề Hoan thật sự quá thấp, cho nêncăn bản không có phong ấn tu vi của nàng, nói thật ngay cả Tề Hoan cũngcho rằng dùng Phong Hồn Tác chụp lên người mình là một loại lãng phí.
Cũng chính bởi vì vậy nên Tề Hoan mới dám rống lên với Thanh Tiêu,bằng không nàng nhất định sẽ nhẫn nại cho đến khi Hư Không Tử tìm đếnnơi này mới thôi
Nguồn truyện : Đọc truyện vui nhất

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC