-
Ngắn quá nắm được..
Ở hội chợ xuân, một cậu bé bốn tuổi đang ngồi khóc vì bị lạc. Bác bảo vệ tiến tới an ủi cậu bé rồi nói: - Nếu cháu không muốn bị đi lạc thì...
-
Nước chảy theo dòng
*** Đời người kể cũng lạ, tự dưng lại phải tuân theo cái vòng sinh lão bệnh tử luân hồi, nghĩ mà buồn. Nhưng giả dụ một đời không biết bệ...
-
Bán kiếp tiểu tiên - Chương 1
Chương 1 : Chuyện ma quái ở Tống gia Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưathớt, chiếu lên thành những đ...
-
Một ngày đẹp trời nghĩa là gì
Đọc truyện online " Một ngày đẹp trời nghĩa là gì " Sherlock Holmes và bác sĩ Watson đi cắm trại. Hai người nằm ngủ cạnh nh...
-
6 Câu truyện cười hay nhất trong tuần
Thân quen Máy vi tính hỏi virus: “Cậu từ đâu đến đây thế?”. - Thế cậu ở đâu ra? - Tớ đến từ USA. - Vậy tớ là hàng xóm của cậu rồi. Tớ đến từ...
-
Kiếp đàn bà chung chạ với đại gia
Trong căn phòng vắng đó, hôm nay chỉ có mình Thùy, không có người đàn ông thường đến đây ân ái cùng cô sau mỗi đêm. Thùy khóc, có lẽ cô đa...
-
Tha thứ thế nào khi em nhiều lần phản bội
Ngày anh đến cũng là ngày em dứt nước mắt chia tay với người yêu cũ trên Sài Gòn. Muốn trốn chạy kỉ niệm nên em về lại quê nhà. Tình cờ gặ...
-
Lấy vợ làm nghề mạt hạng!
Bữa cơm chiều nay Duyên tất bật hơn mọi lần. Cô cố gắng làm thật nhiều món vì ban trưa chồng điện thoại tối nay có người bạn cũ ghé thăm. ...
-
Không thể chối từ
Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng ch...
-
Người con gái có đôi môi phớt hồng
Tôi gặp bà xã vào một buổi chiều thu nắng nhạt, khi đang còn là sinh viên. Khi đó, vợ tôi có đôi môi đỏ vì đánh son, chứ không hẳn là đôi m...
Đăng lúc 20:11 bởi Unknown
Nghe thấy bên trong có tiếng cãi lộn,
nam nhân mang mặt nạ chợt mở to mắt, nhìn lướt qua chỗ Tề Hoan, trong
mắt thoáng qua một chút ý cười.
Lúc
này Tề Hoan nói chuyện cũng không có cố kỵ cái gì, giọng lớn lênchỉ sợ
tất cả mọi người không nghe thấy. Quả nhiên sau khi nghe thấy lời của
nàng, trên mặt mọi người đều trở nên cổ quái. Bọn họ đều biết rõcái này
là vảy ngược (1) của Thanh Tiêu, không nghĩ tới Tề Hoan thế mà có dũng khí như vậy, đây chính là “đá thẳng” vào mặt người ta a.
(1)Vảy ngược: nguyên văn là nghịch lân, ý nói điểm mấu chốt, giới hạn.
Chỉ
thấy mặt mũi Thanh Tiêu giờ tái nhợt, toàn thân run rẩy, hiểnnhiên hắn
đã cực kì phẫn nộ rồi, nếu như hắn có thể cử động, chuyện đầutiên hắn
làm tuyệt đối sẽ là đem Tề Hoan bầm thây vạn đoạn. (chém thành ngàn mảnh)
Nhưng
Tề Hoan không nghĩ như vậy, chờ hắn có thể động, lão đầu tử nhà mình
cũng đã tới, nàng không tin Thanh Tiêu dám ở trước mặt Hư Không Tử chạm
đến một đầu ngón tay nàng. Sư phụ nhà nàng vô cùng bao che khuyếtđiểm,
đồ đệ của mình, chính mình có thể giáo huấn, người khác động vào,lão
tuyệt đối sẽ đi chọc cho người ta hai kiếm coi như là “đáp lễ”.
“Trừng
ta làm gì, ngươi không phải nói người phái Thanh Vân chúng takhông biết
lớn nhỏ sao, ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là không biết lớn nhỏ.”
Thấy được ánh mắt mang theo sát khí của Thanh Tiêu, Tề Hoancười lạnh.
Dù sao, sau lần này nàng cũng không tùy tiện ra khỏi núi nữa, đoán chừng
sư phụ cũng sẽ không cho, để xem ai có thể bắt được nàngchứ.
Nghe
Tề Hoan vũ nhục chưởng môn nhà mình, các đệ tử Côn Luân phía sau Thanh
Tiêu cũng không chịu được nhao nhao lên, Thanh Tiêu ỷ vào thânphận mình
cao, không đứng ra ‘lời qua tiếng lại’ cùng Tề Hoan, mấy nữ đệ tử lại
không nghĩ như vậy, mấy nữ nhân mỗi người một câu bắt đầu phảnkích Tề
Hoan.
Tề Hoan mặt không biểu tình
nghe giọng các nàng trào dâng cao vút,mãi cho đến khi rốt cuộc không thể
tìm được ngôn ngữ nào để vũ nhục TềHoan nữa mới thôi. Thấy các nàng
ngừng lại, trên mặt Tề Hoan hiện ra nụcười sáng lạn, “Các ngươi đã nói
xong, giờ đến phiên ta rồi.”
Tề Hoan
xắn tay áo lên, hắng giọng một cái, dùng một ngữ điệu cực kỳbình tĩnh
bắt đầu bài ‘diễn thuyết’ của nàng. Thẳng đến khi ánh sángtrong miếu đổ
nát tối dần đi, màu vàng của hoàng hôn chiếu xuyên qua nóc nhà tan
hoang, mọi người lúc này mới phát hiện Tề Hoan đã nói từ buổitrưa cho
đến khi mặt trời lặn. (TNN: dã man a~~)
Trong
suốt hơn ba canh giờ, Tề Hoan dùng ngữ khí tỉnh táo vững vàngcùng ‘tinh
túy’ mắng người đúc kết suốt hơn hai mươi năm toàn bộ ‘biểudiễn’ một
phen, mọi người đều có thể làm chứng, một câu nàng cũng khôngcó lặp lại,
hơn nữa căn bản không có dùng tới một chữ thô tục nào mà đem Thanh Tiêu
cùng năm đệ tử hai nữ ba nam của Côn Luân kia mắng tới mấychục lượt,
nếu như không phải Tu Chân giả thân thể khỏe mạnh, đoán chừng Thanh Tiêu
sẽ là người đầu tiên bị tức đến phát bệnh tim.
“Ah
~~~ khát quá.” Tuy không phải quá mức hung dữ, chẳng qua Tề Hoancảm
thấy không có ý nghĩa gì, cũng không phải đối thủ, lãng phí cảm xúccủa
nàng.
“Này, bên ngoài còn người sống
không, cho chút nước uống đi ~” TềHoan không thèm liếc nhìn mấy người
Thanh Tiêu một cái, vươn cánh tay ra phía ngoài, dù sao những người này
cũng không hạn chế tự do của nàng.Trước kia chơi trò chơi đều dùng bàn
phím đánh chữ, mắng chửi người cũng không tốn thể lực, không nghĩ tới
hôm nay ‘diễn thuyết’ thực tế mộtlần, lại mệt mỏi như vậy, rất tiêu hao
thể lực nha.
Nếu không phải nàng cố ý khống chế ngữ điệu, đoán chừng lúc này nói cũng không nên lời rồi.
Sau
khi Tề Hoan đi ra ngoài, phát hiện trong miếu nhỏ đã thêm mấyngười, tên
nam nhân mặt nạ bắt nàng tới vẫn ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần như
cũ không nhúc nhích. Có điều phía sau hắn không biết lúc nàonhiều thêm
một lão đầu, lão đầu cũng nhắm mắt lại, nhưng đầu lâu thủytinh màu đỏ
như máu trong tay không còn chuyển động quay tròn nữa, hơnnữa một thân
lão đầy sát khí, xem ra cũng không phải người tốt lành gì.
Tề
Hoan nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện nam nhân ‘phá cách’ kiakhông
biết chạy đi đâu rồi, mấy người vừa tới thoạt nhìn đều rất ‘đẫmmáu’ đây,
Tề Hoan cũng không dám chạy tới chỗ bọn họ uống nước, vì vậynàng đành
phải đi đến chỗ nam nhân mặt nạ kia.
“Này!” Tề Hoan đi bước nhỏ đến, mấy ma tu trong miếu đều trừng mắt nhìn nàng, song cũng không có ngăn cản.
Nam tử mặt nạ mở to mắt nhìn Tề Hoan.
“Cho
dù ta cũng là tù binh như bọn họ, nhưng ngươi cũng phải có chútđãi ngộ
khác biệt chứ, tu vi ta thấp như vậy, không ăn cơm sẽ chết người đấy.”
Tề Hoan lải nhải một đống, nam nhân mặt nạ vẫn nhìn nàng, thânthể bất
động như trước.
“….” Thấy hắn không nói lời nào, Tề Hoan phẫn nộ phồng má, dùng sức trừng mắt liếc hắn. Nàng biết nên chọn quả hồng mềm mà nắm (làm việc nên biết nặng nhẹ),
nàng dám khiêu khích Thanh Tiêu, song lại không dám đi tìm nam nhân này
gây phiền toái đâu, ai biết hắn có thể một lúc nào đó khí không thuậnsẽ
giết con tin không chứ.
“Ôi !! Ngươi
sao lại ngừng rồi, có phải là đói bụng không?” Đang lúchai người mắt to
trừng mắt ti hí, một người di chuyển đến trước mặt TềHoan.
“…
A ! Đồ ăn, cho ta sao?” Tề Hoan trừng mắt liếc nhìn nam nhân ‘phácách’
đột nhiên xuất hiện, lại thấy trong tay hắn còn một cái bao dầu (túi đựng đồ ăn), phán đoán theo mùi hương, bên trong không thể nghi ngờ là gà quay.
“Trước
lúc sư phụ ngươi đến, ta sẽ không để ngươi chết đói.” Nam nhân mặt nạ
hừ một tiếng, nhưng mà lúc này chỉ có tiếng hàm răng Tề Hoan đáp lại
hắn.
Sau khi nhận cái bao dầu kia,
nàng cũng tìm một cái đệm cói cũ náttương đối sạch sẽ, đặt mông ngồi
xuống, ôm gà quay gặm mãnh liệt, hoàntoàn không để tý tới hình tượng của
mình.
Gió cuốn mây tan đã ăn xong
toàn bộ con gà quay, nhìn nhìn đống xương gà trên mặt đất, Tề Hoan thỏa
mãn dùng ống tay áo lau sạch sẽ vết dầumỡ trên miệng trên tay, lúc này
mới có sức ngẩng đầu nhìn ma tu trongmiếu.
Nhưng
nàng phát hiện những người kia vậy mà đều quay lưng lại chonàng nhìn,
chỉ có nam nhân mặt nạ vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước.
“Phái
Thanh Vân đối với ngươi rất hà khắc?” Đời này hắn chưa từngthấy qua một
nữ nhân nào dùng phương pháp ăn như vậy, nàng đã bao lâukhông ăn cơm
rồi?
“Khá tốt, cũng là một ngày ba
bữa thịt mà thôi.” Vốn là Hư Không Tửnói, người Tu tiên tốt nhất không
nên ăn thịt, thế nhưng Tề Hoan lại cốtình muốn ăn thịt. Nơi ở của Hư
Không Tử chỉ có thể cung cấp thực vật,cuối cùng Tề Hoan đem mục tiêu
chuyển tới chỗ nuôi nhốt linh thú của môn phái.
Đêm
khuya ngày nào đó, Tề Hoan mang theo phi kiếm mò vào điện LinhThú của
môn phái, chém đứt một nửa cánh dài ba mét của một con tiểu Xích Kim
Phong điêu, sau đó tâm tình vui vẻ mang cánh ‘gà’ ra phía sau núinướng
ăn.
Từ ngày đó, điện Linh Thú tiến vào trạng thái đề phòng, mà nàng bỗng dưng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc có thịt để ăn.
“Bữa
sau chúng ta ăn thịt bò nha…” Được một tấc lại muốn tiến lên một thước
là bản năng của Tề Hoan, ăn xong bữa thứ nhất bắt đầu nghĩ đếnbữa thứ
hai là thiên phú của nàng.
“Có cơ hội
ta mời ngươi đến Thiên Ma Môn ăn.” Nói xong, nam nhân mặtnạ ‘vèo’ một
tiếng biến mất tại chỗ, trọn vẹn chưa quá nửa giây, Tề Hoan mới cảm giác
được phía sau mình nhiều hơn một người.
“Sư phụ ngươi đã đến.” Nam nhân mặt nạ túm cổ áo Tề Hoan, cùng lão đầu đứng sau hắn kia biến mất khỏi miếu đổ nát.
Nguồn truyện : doc truyen online
Tìm kiếm : ...